Van-Hoa-Lich-Su
GIÁO SƯ SỬ HỌC PHAN HUY LÊ MUỐN GÌ KHI XÉT LẠI LỊCH SỬ ?
Thời gian qua có
rất nhiều người nhắn tin hỏi tôi có suy nghĩ như thế nào về việc một số người
đang xét lại nhân vật lịch sử Lê Văn Tám và cho đó là nhân vật không có thật.
Thực ra tôi biết vấn đề này đã khá lâu và đã cũng từng có vài dòng về vấn đề đó,
lúc đó tôi cho rằng, việc các nhà sử học đặt ra câu hỏi nghi vấn để tìm giải
quyết vấn đề trung thực khách quan cho một sự kiện lịch sử là hết sức cần thiết.
Tuy nhiên sau khi đọc kỹ bài viết “Về câu chuyện Lê Văn Tám” trên tạp chí Xưa và
Nay số 340, tháng 9 năm 2009 của ông Phan Huy Lê, giáo sư sử học, chủ tịch Hội
sử học Việt Nam thì nhận thấy rằng đây là một sự xét lại hết sức nguy hiểm. Cũng
như việc một số người đang ra sức hạ thấp tấm gương của anh hùng liệt nữ Võ Thị
Sáu, việc phủ nhận nhân vật lịch sử Lê Văn Tám là âm mưu công kích, phủ nhận
lịch sử đấu tranh chống giặc ngoại xâm, giành độc lập, tự do của dân tộc Việt
Nam. Có thể sau Lê Văn Tám sẽ là các nhân vật anh hùng lịch sử khác mà các thế
lực thù địch đang âm mưu hạ bệ, bôi xấu.

Ông Phan Huy
Lê
Bản thân tôi
cũng như ông Phan Huy Lê đều chỉ là những người không trực tiếp có mặt khi sự
việc xảy ra, hay nói cách khác đều là người tìm hiểu lịch sử thông qua liên kết
các dữ kiện. Tuy nhiên việc tìm hiểu của ông Lê có hệ thống, có chuyên môn hơn
bởi bản thân ông là nhà sử học, được đào tạo và có cả một bề dày tích lũy. Bởi
thế tôi sẽ dựa vào chính những tư liệu của ông và từ những nguồn tư liệu khác
như ông đã từng đưa ra làm dẫn chứng. Điều đầu tiên khi ông Phan Huy Lê đưa ra
làm lý do “xét lại” đó là theo ông nói chính cố Bộ trưởng Trần Huy Liệu dặn ông
là phải “đính chính lại đối với nhân vật lịch sử Lê Văn Tám” , mà trong đó theo
ông Phan Huy Lê nói thì giáo sư Trần Huy Liệu băn khoăn nhất chi tiết “một cậu
bé tẩm xăng đốt vẫn chạy được hàng chục mét” mà sau đó BBC đã bình luận là không
thể (chính ông Lê cũng đã hỏi ý kiến của bác sĩ ), vấn đề chạy được bao nhiêu
mét thì tôi sẽ đề cập sau. Ở đây, chúng ta có thể thấy rằng nếu như giáo sư Trần
Huy Liệu có “thực sự” dặn ông Lê thì đó là việc đính chính chi tiết “chạy hàng
chục mét” chứ không phải là đính chính như kiểu ông Lê,. phủ nhận nhân vật lịch
sử Lê Văn Tám. Chúng ta cũng biết năm 1945 điều kiện thông tin liên lạc từ Hà
Nội vào Sài Gòn hết sức khó khăn, việc nắm bắt thông tin không thể kịp thời, đầy
đủ, chi tiết và chính xác như bây giờ. Thế cho nên cái kho Thị
Nghè to như thế mà chính ông Lê là nhà sử học cũng chưa thể khẳng
định được là kho xăng hay kho đạn ( Bởi báo chí hồi đó cũng đăng tin khác nhau,
tờ thì nói kho đạn, tờ lại đăng là kho xăng, nên ông Lê cũng chịu
cứng).
Điều thứ hai
chúng ta cần lưu ý, chính ông Phan Huy Lê cũng thừa nhận sự kiện tẩm dầu vào
người đốt kho Thị Nghè vào tháng 10 năm 1945 là có thật. Như vậy, chưa bàn đến
tên tuổi thì thông qua các thông tin từ báo chí thời đó, ông Lê đã thừa nhận có
một nhân vật lịch sử đã đốt kho Thị Nghè, và theo như các dẫn chứng mà ông đưa
ra thì tất cả các báo thời đó, ngay cả báo Thời mới do Nguyễn Văn Luận làm chủ
nhiệm cũng đều tả lại hình ảnh một người đã “tẩm xăng vào mình” để đốt kho. Như
vậy, điều chúng ta cần làm đó là chứng minh người đã đốt kho Thị Nghè có tên là
Lê Văn Tám, và tất nhiên thông qua các tư liệu tương tự như tư liệu mà ông Phan
Huy Lê đã đưa
ra.
Chúng ta cần chú
ý rằng trong bài viết của mình, ông Phan Huy Lê đã nói chính bản thân ông đã hỏi
ý kiến của ông Trần Văn Giàu , qua miệng ông Lê thì ông Trần Văn Giàu khẳng định
“ có sự kiện Kho xăng địch ở Thị Nghè bị đốt cháy và trong tình hình lúc đó là
do ta đốt, nhưng không biết ai tổ chức và người nào thực hiện”. Điều này có vẻ
không trùng khớp với những gì mà ông Trần Văn Giàu đã viết trong hồi ký của ông,
ở trang 535 của cuốn sách “Trần Văn Giàu: Tuyển tập” do nhà xuất bản giáo dục in
năm 2000 có câu “người tổ chức cho đội viên cảm tử Lê Văn Tám lập chiến công là
Lê Văn Châu đã hy sinh năm 1946 tại Ngã ba Cây Thị”. Mà ông Trần Văn Giàu nguyên
là Chủ tịch ủy ban Kháng chiến Nam Bộ, chắc là ông Giàu phải biết chính xác sự
kiện hơn ông Lê. Nếu ông Lê dẫn ý kiến của ông Giàu thì có lẽ đây là chi tiết
đầu tiên để phản bác lại ông Lê. Trong cuốn hồi ký Đứng lên đáp lời sông núi -
Tập 2 ông Trần Thắng Minh khẳng định Lê Văn Tám là một đội viên cùng trong đội
thiếu niên ĐaKao với ông (cuốn sách này được xuất bản năm 1995 trước khi ông Lê
có bài viết nói trên hơn 14 năm). Trang 154-159 cuốn Chế độ thực dân Pháp ở miền
Nam của nhà nghiên cứu 92 tuổi, Nguyễn Đình Tư cũng xác nhận Lê Văn Tám là có
thật. Ngoài ra có rất nhiều nhân chứng khẳng định sự hiện diện bằng xương, bằng
thịt của nhân vật lịch sử Lê Văn Tám. Đó là đại tá Võ Thành Khiết,
cựu chiến binh ở Quận 10, sinh năm 1929, quê ở xã Tân Bửu, Trung Huyện, tỉnh Chợ
Lớn (nay thuộc địa bàn huyện Bình Chánh và Bến Lức),là người tham gia cướp chính
quyền ở Chợ lớn hồi đó, cũng là người làm liên lạc, thường xuyên ra vào thành
phố hồi đó lấy tin tức, ông kể lại “Vụ đốt cháy kho xăng Thị Nghè vào đêm
17/10/1945, người làm việc đó nghe nói tên là em Tám. Vùng này lúc đó phức tạp,
cả ta và Tây đều không làm chủ được, tập trung rất nhiều trẻ em lang thang cơ
nhỡ và có tinh thần đánh Tây hăng lắm”. Còn ông Hồ Thanh Điền (Hai Điền:
1926-2014), lão thành Cách mạng, đội viên Thanh niên Tiền phong đoàn Trần Cao
Vân, sau thuộc Chi đội 13 (tiền thân của trung đoàn 300). nguyên Bí thư Đảng ủy
Công an tỉnh Đồng Nai, nghỉ hưu tại TP. Biên Hòa,lúc sinh thời, từng kể: “Tôi
không phải là chứng nhân trực tiếp nhưng là người biết rất sớm chuyện này. Lúc
đó đơn vị tôi đóng quân ở Trung Chánh. Ngay sớm hôm sau khi cháy kho xăng Thị
Nghè, Nguyễn Thanh Hùng là chiến sỹ của tiểu đội tôi, nhà ở Đa Kao, chạy về báo
tin: Thằng Tám trong xóm nhà tui là người đốt kho xăng hồi hôm đó!”. Ông Hùng đã
hy sinh trong kháng chiến chống Pháp! Nay còn ông Phạm Văn Đông là đồng đội vong
niên, nhà ở 22/3 Hồ Văn Đại, KP.3, TP. Biên Hòa, nhiều lần được nghe ông Hai
Điền kể chuyện này. Là nhà sử học, tại sao ông Phan Huy Lê không ngay lập tức đi
sưu tầm tư liệu thông qua các nhân chứng sống, hay là ông sợ sự thật sẽ phản bác
lại những gì ông đã viết, đã nói. Chúng ta cũng cần lưu ý rằng giữa ông Trần
Thắng Minh và ông hồ Thanh Điền là khoảng cách giữa hai thế hệ và họ không hề
quen biết
nhau.
Nếu là người
thực sự muốn tìm sự thật cho lịch sử như ông từng tuyên bố thì tại sao ông Phan
Huy Lê lại đi tìm một ông bác sĩ để hỏi về việc người bị cháy xăng có chạy được
vài chục mét hay không mà không tìm gặp ông Điền khi ông còn sống, hay là bây
giờ đi gặp ông Khiết, hay ông Phạm Văn Đông đang còn sống ở Biên Hòa để đồng
thời có thể xác định được chính xác đó là kho xăng hay kho đạn bị đốt cháy ở Thị
Nghè năm xưa chứ chưa cần đến việc ông thừa nhận nhân vật lịch sử Lê Văn Tám là
có thật. Vậy điều gì đã khiến cho ông cố tình quên đi chuyên môn của bản thân
mình đó là sưu tầm, xác minh và làm rõ lịch sử như vậy? Một điều nữa làm tôi khó
hiểu đó là tại sao các ông Nguyễn Đình Thanh, ông Nguyễn Công Bình cũng là những
người nghiên cứu lịch sử, được ông Lê gán cho là biết chuyện mà vẫn im hơi lặng
tiếng ? Tại sao ông Dương Trung Quốc, một nhà sử học, nổi tiếng là người táo bạo
và mạnh miệng không nói được câu nào về vấn đề này ? Tại sao đến mãi tận bây giờ
ông Phan Huy Lê mới “sực nhớ ra” chuyên môn của mình đó là tìm sự thật của lịch
sử. Mà cái đáng buồn cười nhất đó là vốn dĩ là một sử gia nổi tiếng hiện nay của
Việt Nam nhưng ông lại núp sau một câu chuyện giữa hai thầy trò, trong khi người
thầy đã là người thiên cổ, chưa ai chứng thực được câu chuyện đó có thật hay
không ? (Ngoại trừ hai ông đồng môn mà ông Lê có nêu đích danh nhưng vẫn chưa
lên tiếng vì một lý do nào đó ? ). Điều nực cười hơn nữa là ông Lê từ chỗ khẳng
định “Nhân vật Lê Văn Tám hoàn toàn không có thật” đến ngầm thừa nhận thông qua
các dẫn chứng mà ông đưa ra khẳng định chuyện có một người tẩm xăng vào mình để
đốt kho Thị Nghè, đó là thứ tiền hậu bất nhất của một “nhà sử
học”.
Lịch sử không
bao giờ lặp lại lần thứ hai, tôi đồng ý với điều mà ông Lê đã hùng hồn tuyên bố
: “Đối với sử học, tôn trọng sự thật, tìm ra sự thật, xác minh sự thật là một
nguyên tắc cao cả thuộc về phẩm chất và chức năng của nhà sử học. Mọi biểu tượng
hay tượng đài lịch sử chỉ có sức sống bền bỉ trong lịch sử và trong lòng dân khi
được xây dựng trên cơ sở khoa học khách quan, chân thực”. Thế nhưng thưa ông,
ông đã làm được những gì để bảo đảm “cơ sở khách quan khoa học và chân thực”,
hay những gì ông đã làm phản bác lại chính lời nói đó. Ông đã khiến cho dư luận
xã hội đồn thổi những lời xúc phạm anh linh liệt sỹ và người thầy khả kính của
ông, làm lớp trẻ không biết tin ai, gây mất ổn định xã hội trong tình hình đất
nước lại đang rất cần sự ổng định để phát triển. Chưa cần biết đến ông cố tình
đồng lõa hay là vô tình hớ hênh thì tôi vẫn thấy được rằng chính ông đã tạo cơ
hội cho những kẻ xấu lợi dụng để hạ thấp giá trị hy sinh trong hai cuộc kháng
chiến thần thánh của dân tộc Việt Nam, đồng thời tạo điều kiện cho bọn chúng
xuyên tạc và bôi nhọ lịch sử nước nhà. Đó là tôi chưa cần nói đến việc chính ông
đang làm hoen ố danh dự của ông, ví dụ như tôi vốn là bậc hậu bối tôn sùng ông
thông qua các tác phẩm nghiên cứu thì nay sự tôn sùng đó hoàn toàn biến mất, mà
chỉ còn lại một dấu hỏi to tướng về động cơ của ông
?
(Nguồn: An Hiền
Ngọc)
0 nhận xét: