Ton-Giao
Với
tư cách là nhân vật chính trong một đoạn tự truyện về chính mình viết ra với mục
đích: “Tôi viết bài này để chia sẻ và hiệp thông cùng cảm ơn Cố Hồng y Phanxicô
Xavie Nguyễn Văn Thuận trong niềm hân hoan còn tươi dấu cuộc khai sinh lần hai,
khi sinh làm con Thiên Chúa trong nước rửa tội và thần khí thiêng liêng, đúng
dịp lễ Phục sinh, thứ bảy, ngày 19 tháng 4, năm 2003”. Nhà văn Paul Nguyễn Hoàng
Đức được nhiều trang tin Công giáo giới thiệu như sau: “Nhà văn PhaoLô Nguyễn
Hoàng Đức, một chứng nhân sống động của Chúa, của Chân phước F.X Nguyễn Văn
Thuận. Ông từng là trung úy an ninh, công tác tại cục “chống phản động” A16
thuộc Bộ Nội Vụ, phụ trách vấn đề tôn giáo”.
Giải
thích về căn nguyên khiến nhà văn này từ bỏ nghề Công an để làm tự do, các trang
tin này cũng cho biết: “Năm 1987, ông có dịp gặp ĐHY F.X Nguyễn Văn Thuận lúc
đang bị giam cầm để học tiếng Pháp. Sau gần hai năm học cùng ngài, ông được khai
sáng Đức Tin Thiên Chúa. Một thời gian sau khi ĐHY được trả tự do sau 13 năm
giam giữ bất công, ông Đức cũng từ bỏ ngành công an và chính thức trở thành con
cái Chúa vào dịp lễ phục sinh
2003.
Tôi
được ông gửi tặng bản photo viết tay này trong lần gặp ở Hà Nội vào tháng ba vừa
rồi. Câu chuyện này đã giúp tôi gia tăng thêm Đức Tin cả về lý trí lẫn linh hồn.
Một câu chuyện tuyệt vời, sống động mà tôi muốn đánh máy lại để chia sẻ cùng các
bạn, những người yêu mến Chúa như một món quà tặng gửi các bạn trong tuần Thánh
và những ngày Phục Sinh sắp
tới”.
Mặc
dù đám bạn cùng trang lứa với ông đều đánh giá đấy là một sự hèn nhát về ý chí
và bạc nhược về tâm hồn khi bị một người khác hạ gục dễ
dàng.
Năm
tháng qua đi, kể từ thời điểm bỏ ngành Công an để nhập đạo Công giáo, Paul
Nguyễn Hoàng Đức đã sống nhờ vào nghiệp viết lách. Và với một người viết văn
chuyên nghiệp, thức thời sống với nghề đã khó, với một kẻ rẽ ngang như ông lại
càng khó! Đó là chưa nói tới việc, văn của Đức rất kén khách! Và không hiểu vì
điều này không, gã nhà văn triết lý này lại nối gót những kẻ chống đối chuyên
nghiệp khác bằng ngòi bút mà nhiều người đã cho là vì
tiền!
Và
có lẽ với những ai đã tiếp cận Fb hoặc những bài viết trước đó của Đức thì sẽ
hiểu rõ hơn cách gã sắm vai nhà dân chủ. Ở đây xin miễn được nói ra bởi đó là
câu chuyện dài, và không dễ gì nói ra bằng một vài dòng, thậm chí là trong cả
bài này!
Có
điều, người như tôi đây có lúc đã mất niềm tin vào Đức, không thấy ở gã có điều
gì đó đáng để trân trọng, nâng niu. Nhưng bài viết ngắn sau đây “BÀN VỀ CÔ NGƯỜI
MẪU GẦY” khiến tôi phải suy nghĩ. Và tôi cho đó là điều còn sót lại, rơi lại từ
cựu Trung uý an ninh Nguyễn Hoàng
Đức.
Tôi
cũng cho đây là một ý kiến hay xung quanh sự việc đang thu hút sự chú ý đặc biệt
của dư luận.
Toàn
văn bài của Paul Nguyễn Hoàng
Đức:
“Cộng
đồng mạng rộ lên việc ném đá “cô người mẫu” gầy khẳng khiu. Đây là việc xúc phạm
đến một con người, một nhân vị, một phái yếu, một nghề nghiệp có rất nhiều phụ
nữ tham gia, vì thế tôi xin bàn cùng các vị đôi
lời.
Theo
tôi đó là việc làm nhẫn tâm và thiếu chuyên
môn.
Tôi
xin chứng
minh:
Rất
nhiều người đưa ra ý tưởng đại loại là: “gầy như cá mắm, khẳng kiu, thiếu phồn
thực như vậy, sao lại coi là đẹp?!” Tóm lại hầu hết dựa trên tiêu chí có da
thịt, mầu mỡ, phồn
thực.
Đây
là một ý kiến bàn về cửa hàng ăn thì được, nhưng không bàn về mỹ học
được!
Chúng
ta biết: có nhiều cô người mẫu ở Braxin, lăn quay ra ngất hay tử vong vì đã nhịn
đói để cho quá gầy. Liệu họ có biết phồn thực thì mới đẹp không? Phụ nữ với bản
năng giới, họ nhận biết cái đó đầu tiên và thường
trực.
Nhưng
thi hoa hậu là thi cái gì? Tất nhiên cái đẹp là trên hết. Nhưng còn một đièu
mạnh mẽ khác: người ta cần vươn đến những kỷ lục cục bộ, như ngực to nhất, mông
đẹp nhất, và gầy nhất… Khi con người nhận biết sở trưởng của mình thì đó là một
sức mạnh, vì người ta đã sống bằng trí
tuệ.
Trong
trường hợp của cô gái gầy, cô đã nhận ra cái gì mình yếu, và phát huy hay cố
gắng theo hướng cục bộ nào đó, nghĩa là cô muốn hy sinh mình cho kỷ
lục!
Gái
trẻ bao giờ cũng đẹp nhất, nhưng trên thế giới có nhiều bức ảnh các bà già đã
đánh gục gái trẻ. Tại sao? Vì bà già ít tiêu chí dục vọng hơn, nên đã giầu mỹ
học hơn. Nói cách khác, bà già là thách thức về vẻ đẹp phồn thực và khêu gợi, vì
thế mà bà già phải vượt qua thách thức nhiều hơn để trở nên
đẹp.
Thời
gian gần đây, thế giới chú ý nhiều đến tranh nude của họa sĩ Freud, nhiều tranh
của ông có vẻ “xú cảm” như bà già béo phục phịch, thịt cùng hai bầu vú già chảy
xệ như hai quả mướp … Tại sao tranh đó lại đẹp? Ít nhất nó hiếm và lạ, mà nghệ
thuật rất cần tiêu chí hiếm và
lạ.
Trong
ngôn ngữ luôn có động từ ngoại lệ bất qui tắc. Vậy thì tại sao trong nghệ thuật
thị giác lại không
có?!
Chúng
ta cần xem lại khả năng của mình. Chúng ta sống bản năng ít học lâu rồi, lại tí
tởn mua bằng cấp để cải thiện cho tinh thần… cái gì cũng nhảy vào bàn theo lối
bản năng phồn thực: nhạc cổ điển cũng nhảy vào bình bằng độ lè tè của mình, nào
tôi không thích vì nó không đại chúng, rồi triết học cũng nhảy đại vào bình nào
là nó trừu tượng mà không “sắc sắc-không không”, văn học đọc thấy chỗ hưởng thụ
rình người khác tắm là rên rỉ “hay quá!”… Đầu ghế thì nhiểu lắm, nhưng ngai vua
thì ít.
Người
có văn hóa thì nên cư xử “Cái gì của Chúa đem trả cho Chúa, cái gì của Sê-da đem
trả Sê-da”, đừng đem cái tầm giá áo túi cơm cài gì cũng nhảy đại vào bàn, trong
khi chẳng hiểu mô tê gì
cả.
Xã
hội muốn giầu mạnh thì mọi việc phải có chuyên gia, chứ không nên thích đủ thứ,
biết tuốt và làm tất. Ngô Bảo Châu cũng ào ào ném đá vì ông là “con trâu làm
toán”, đó là một lối nói ngọng của đám hạ đẳng. Giờ đến cô người mẫu yếu ớt cũng
ào ào nhảy vào ném đá đòi hỏi da thịt đâu? Giờ nếu người ta mở cuộc thi hóa
thạch, chắc các vị cũng nhảy vào hỏi “đấy là thịt chó hay thịt
dê?”
Tôi
nghĩ, người có văn hóa và nhân ái hãy suy nghĩ trước việc mình làm. Biết thì
thưa thốt chứ đừng lúc nào cũng giở thứ Hắc Toan Phong Lý Quỳ ra, đòi vung đao
chém người cho đỡ buồn tay chân?!”.
PHẢI CHĂNG, ĐÓ LÀ ĐIỀU CÒN LẠI CỦA CỰU TRUNG ÚY AN NINH PAUL NGUYỄN HOÀNG ĐỨC?
Với
tư cách là nhân vật chính trong một đoạn tự truyện về chính mình viết ra với mục
đích: “Tôi viết bài này để chia sẻ và hiệp thông cùng cảm ơn Cố Hồng y Phanxicô
Xavie Nguyễn Văn Thuận trong niềm hân hoan còn tươi dấu cuộc khai sinh lần hai,
khi sinh làm con Thiên Chúa trong nước rửa tội và thần khí thiêng liêng, đúng
dịp lễ Phục sinh, thứ bảy, ngày 19 tháng 4, năm 2003”. Nhà văn Paul Nguyễn Hoàng
Đức được nhiều trang tin Công giáo giới thiệu như sau: “Nhà văn PhaoLô Nguyễn
Hoàng Đức, một chứng nhân sống động của Chúa, của Chân phước F.X Nguyễn Văn
Thuận. Ông từng là trung úy an ninh, công tác tại cục “chống phản động” A16
thuộc Bộ Nội Vụ, phụ trách vấn đề tôn giáo”.
Nguyễn Hoàng
Đức

0 nhận xét: